Ta đã yêu rồi xuân nữ ơi
Vườn xuân phới phới tóc mây trời
Gió tung tóc rối và tung áo
Cung trầm Vũ Lang họa
Trời ơi ai thấy cũng mê ngay
Hai quả đào tiên quá đẹp này
Của quý trời cho ngon quá cở
Anh hùng hào kiệt đắm mê say !
Làm trai ai thấy người khoe của
Ai chắc không mê ngực ưỡng đầy?
Ai chết vì yêu tôi cũng chết
Chết vì tình ấy chết trên ai !
Điệu nhạc sầu nghe lung linh huyền bí
Cho ta buồn muôn kiếp vạn nghìn năm
Để thơ ta bay bổng đến cung hằng
Rồi quấn quít cùng mây theo với gió
Thơ là đấy nỗi buồn muôn vạn thuở
Thơ là trăng là phím ngọc tay ngà
Thơ là tình muôn kiếp mãi kiêu xa
Thơ là lệ sầu tuôn như suối đổ !
Tình chỉ đẹp thời vàng son một thuở
Của giai nhân hương sắc tợ tiên nga
Của ai kia trăng mười tám ngọc ngà
Hoa mới nở trong vườn hoa rực rỡ
Ai ru giấc mơ tình còn bỏ dở
Đẹp mê hồn sao ai nỡ không yêu
Ai mê trăng và yêu dáng mỹ miều
Ai đã chết vì yêu trên dáng ngọc
Tình yêu ấy không cần ai mời mọc
Yêu là yêu vì bởi trái tim say
Yêu là vì vườn hoa thắm của ai
Đang nở rộ trang đài và diễm lệ
Nàng là đấy thiên thần trong cõi thế
Là tượng đài tình ái chốn nhân gian
Trong mê cung gió thoảng với trăng vàng
Trăng ngà ngọc trăng ân tình muôn thuở
Chiều hôm nay nghe lòng sầu nhung nhớ
Chỉ vì yêu mà ngỡ đã chưa yêu
Tình như là bao ngọn gió hiu hiu
Rất lãng mạn mỗi chiều khi em đến...
Yêu là hai trái tim tình lưu luyến
Là linh hồn ai đó nhập cùng nhau
Cả không gian cùng thân xác một màu
Là tất cả hòa tan vì ân ái..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét