Mưa buồn mưa mãi ai ơi
Sao mưa cứ mãi rơi rơi ngập đường
Mưa cho tràn ngập phố phường
Mưa còn mưa mãi mưa tuôn lệ nhòa
Mưa làm mát cả vườn hoa
Nhưng ta buồn lắm tình sa giọt sầu !
Trăng tình tháng bảy mưa ngâu
Gió giông bảo tố đâu đâu cũng tràn
Rồi hoa héo úa cũng tàn
Trên cành xanh lá cũng vàng rụng rơi...
Lá xanh còn rớt trong trời(nhiều người chết trẻ)
Huống chi lá úa một đời cũng qua !(lá già cũng chết)
Lá nào lá cũng phôi pha
Hoa nào hoa cũng sẽ già thế thôi
Tình đời luân chuyển đổi ngôi
Trăng tà khuất bóng trẻ thời vương lên!
Nước nào nước cũng dâng lên
Kênh nào kênh cũng là kênh cạn dần !
Đời là một kiếp mơ hoang
Chỉ là một thuở huy hoàng nằm im
Trăm năm rồi cũng im lìm
Dưới lòng đất lạnh mưa đêm lạnh lùng
Nghĩ suy đau khổ vô cùng
Đời người mấy chốc mịt mùng về đâu
Thế nhân ơi !- Một nỗi sầu !
Nên ta ngồi viết thơ rầu ngàn năm
Đau thương còn mãi âm thầm
Nghe tim đau nhói lâm râm giọt buồn
Để lòng để nhớ để thương
Để ta ngồi khóc đêm trường lẻ loi
Khóc tình đời bạc như vôi
Nghĩa xưa tình cũ một thời rã tan
Tan như là nắng thu vàng
Tan như là ánh trăng tàn trên sông
Đời là biển khổ mênh mông
Tan theo cát bụi với dòng thời gian
Như hoa héo úa hoa tàn
Như mùa thu úa lá vàng bay bay...
Như chim ngàn cánh chim bay
Như cây lá đổ ngập đầy thương đau
Đời là bài hát ưu sầu
Tang thương khắp lối thay màu gió trăng
Chỉ là một cõi mơ hoang
Ở trong cõi khổ địa đàng mà thôi
Trăm năm vật dổi sao dời
Thời gian chiếc bóng đời người chóng qua !
Khóc thương một kiếp người ta
Như trăng héo úa như hoa chóng tàn
Trăng trôi trong nước trăng tan
Hoa nào rồi cũng phai tàn sắc hương
Trót sanh ra cõi đoạn trường
Sanh trong cõi khổ vô thường đổi thay
Đời là một kiếp thương vay
Chỉ là vay mượn thân này mà thôi!(Phật nói thân giả tạm)
Ai rồi cũng sẽ già nua
Tợ như lá úa tợ mùa thu qua...
Đau thương nhiều lắm đó mà
Khóc cho đời đó như ta kiếp sầu
Chỉ là một kiếp thương đau
Nên ta ngồi viết thơ sầu ngàn năm..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét