http://files.myopera.com/mrcosvnblog/albums/3174141/welcome-b%20%2836%29.gif

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

MỘT RỪNG THÔNG VẠN ĐỒI THÔNG

Một rừng thông vạn đi thông
Ngàn năm còn đó mênh mông núi đồi
Chút tình trong cõi hồn tôi
Chút mây cùng nắng sương trời ban mai
Ngàn thông reo, lá rụng đầy   
Khói mây man mác rùng cây xanh rờn
Bâng khuâng trong cõi mịt mùng
Gió ơi gió hởi sương trời lá bay
Ta đi trong nắng ngập đầy
Bình minh chỗi dậy tình say ấm nồng
Hồn ta thơ thẩn mông lung
Chiều thu lá rụng nghe lòng quạnh hiu
Hoang sơ một cõi tiêu điều
Ru hồn nhân thế một chiều mưa bay
Một chiều hương ấm tình say
Ta còn đi mãi tháng ngày rong rêu
Đi lên chót núi cheo leo
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn một chiều đông sang
Chiều thu rơi rớt lá vàng
Lá bay theo gió mây ngàn suối reo
Một chiều mưa gió quạng hiu
Phật ơi con nhớ lòng yêu Phật Đà
Nam Mô bổn sư Thích Ca
A Di Đà Phật con mà lo tu
Tâm con giờ vén mây mù
Trăm năm con sẽ bay vù Tây Phương
Ngàn năm nơi cõi Phật Đường
A Di Đà Phật độ thương con lành
Hồng trần thoát chốn tử sanh
Độ con về cõi Tây Phương Phật Đà
Cầu cho tất cả người ta
Ai ai nấy nấy ráng mà lo tu !       

                

ÔI LÁ THU BAY RỤNG LÁ VÀNG

Ôi lá thu bay rụng lá vàng
Khói sương mù mịt cõi trần gian
Đời như chiếc lá thu vàng úa
Lá của mùa thu hương khói lan...

Tình thu tha thiết lắm thu ơi
Thu mãi rơi rơi vạn nẻo đời
Thu của ngàn năm thu mãi thế
Thu còn rơi mãi ngập hồn tôi !

Thu của ngàn năm thu lá bay
Lá mùa thu lạnh gió heo may
Trời thu u ám muôn màu sắc
Giông gió trời ơi mãi rụng đầy !

Đời như chiếc lá của mùa thu
Chiếc lá đau thương mãi mịt mù
Bảo tố trần gian chôn lấp cả
Đời người rơi rớt mãi thiên thu !

Tôi khóc thương đời tôi xót xa
Khóc thương một kiếp lệ tình sa
Trăm năm là mấy đời đau khổ
Mọi người chờ đợi để đi qua..!

Một kiếp đời đau quá lạnh lùng
Đau thương nhiều quá thật vô cùng
Tình còn cay đắng muôn ngàn kiếp
Một kiếp trăm năm cũng mịt mùng..!
(10 phút xktt)

CẦU TRỜI CHO GIÓ NGÀN PHƯƠNG

Cầu trời cho gió ngàn phương
Cầu cho tất cả Tây Phương trở về
Cầu cho đời bớt cơn mê
Mê danh mê lợi và mê đủ điều
Mê nhiều vật chất thì tiêu
Tham lam đủ thứ tiêu đìu thân sau
Ráng tu hồn phách bay cao
Trở về cùng Phật ta nào sướng thân
Tây Phương đất Phật mình vàng
Cầu cho tất cả Phật Đàng được lên
Cầu cho các Đấng Bề Trên 
Độ con yên ổn vững bền cội tu(Đức Thầy)
Đời người như lá mùa thu
Lá xanh tàn cỗi thiên thu rụng hoài
Đời là biển khổ trần ai
Phật ơi độ hết trần ai được về
Đời là ảo tưởng cơn mê
Đau thương nhiều quá tràn trề thế gian
Lá thu rơi lá thu vàng
Lá còn rơi mãi trần gian rụng đầy
Trăm năm rồi cũng phôi phai
Chỉ là một kiếp trần ai lệ nhòa
Chiều nay nhìn gió mưa sa
Đời như chiếc lá phong ba phũ phàng
Chỉ là một chuyến đò ngang
Rồi ai cũng thế điêu tàn thế thôi
Biệt ly là hết trong đời
Lệ còn rơi mãi ngập trời đau thương
Dù cho muôn sắc ngàn hương
Chỉ là một thuở má hường mà thôi
Một thời nhan sắc pha phôi
Như hoa sớm nở chiều ơi hoa tàn
Dù cho ai đó hồng nhan
Chim sa cá lặn cũng tàn mai sau
Đời ơi là một kiếp sầu
Đau thương nhiều quá một bầu tâm tư !
(xktt 20 phút)


Trăm năm trong cõi trần ai

Yêu nhau cách mấy có ngày cũng tan
Tình yêu sớm nở tối tàn
Đó là định luật trần gian kiếp người
Khi yêu hạnh phúc tươi cười
Tới chừng tan vở suốt đời khóc la
Trăm năm trong kiếp người ta
Chỉ là một thuở mặn mà bên nhau
Đời là một cõi thương đau
Yên vui một thuở xanh xao héo tàn
Tình nào rồi cũng ly tan
Đau thương còn mãi lệ tràn năm châu... 
Thế nhân ơi ! Một kiếp sầu
Tình yêu thường để lệ trào canh thâu
Biển tình là biển thương đau
Bao đau thương đó chất sầu thành mây
Hởi ơi người đó ta đây
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân (Khái Hưng 2 câu này)
Trăm năm lê gót phong trần
Nỗi trôi trong cõi địa đàng tang thương.....
Lạy Trời cho gió ngàn phương
Đưa ta về cõi Tây Phương Phật Đài
Nay ta đã chán trần ai
Chỉ là một kiếp đọa đày đau thương
NAM MÔ MÔ PHẬT MƯỜI PHƯƠNG
ĐỘ CHO TẤT CẢ PHẬT ĐƯỜNG MAI SAU....!


NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

Thứ Bảy, ngày 18 tháng 10 năm 2014

TRĂM NĂM TRONG MỘT CUỘC ĐỜI

Trăm năm trong cõi trần gian
Chỉ là một thuở mơ màng mà thôi
Trăm năm trong một cuộc đời
Chỉ là tiếng khóc tiếng cười thế nhân
Trăm năm chỉ có một lần
Tuổi thơ qua hết muôn phần khổ đau
Trăm năm đời có bao lâu
Đau thương nhiều quá ôm sầu lẻ loi
Khi xuống chó khi lên voi
Bị đời sỉ vã ta cười mình ta
Đời là tiếng khóc tiếng la
Đau thương vì kiếp người ta chóng tàn
Thuyền tình đổ bến sang ngang
Trách ai múc ánh trăng vàng đổ đi !
Tình là ly biệt biệt ly
Tình ơi hai chữ sầu bi lạc loài
Làm sao còn dám tin ai
Cõi đời đau khổ còn hoài ai ơi
Bao đau thương lắm sự đời
Trăm năm là thế kiếp đời là bao
Ta nay ngồi viết thơ sầu
Dăm câu tâm sự một bầu tâm tư !
Chỉ là mơ với nàng thơ
Đêm nay ngồi dưới trăng mờ mà đau......!

Thứ Sáu, ngày 10 tháng 10 năm 2014

BUỒN ƠI MỘT KIẾP CON NGƯỜI

Buồn ơi một kiếp con người
Sanh ra để sống với đời khổ đau
Thế gian một khối ưu sầu
Tình yêu dang dở thương đau bẽ bàng
Đời thường sum hợp ly tan
Như hoa sớm nở tối tàn mà thôi
Thế gian kẻ khóc người cười
Kẻ thời hạnh phúc người thời đớn đau
Nay con thành khẩn nguyện cầu
Cầu cho trăm họ mai sau trở về
Trần gian con dứt cơn mê
Chí con đã quyết nguyện về Tây Phương
An vui nơi cõi Phật Đường
Rong chơi ngày tháng mười phương Phật Đài
Nguyện về trên cõi Bồng Lai
Để con quỳ lại Phật Ngài A Di
Trần gian là cõi biệt ly
Cõi sanh cõi tử còn gì ai ơi !
Tình yêu đau khổ ai ơi
Yêu nhau một thuở để rồi chia tay....!

THƠ VUI BUỒN

Đàn ông lại với đàn bà
Ráp vô cộng lại đẻ ra một bầy
Nuôi con cực khổ quá tay
Có người lại thích một bầy con đông
Lớn lên ai cũng lấy chồng
Kẻ thì lấy vợ tay bồng tay mang
Đông con nhiều vợ đầy đàng mới vui
Còn tôi hôm sớm lui cui
Không ai yêu nữa nên tôi lại buồn
Có vợ như bắt chuồng chuồng
Khi vui nàng đến khi buồn nàng đi
Tình là hệ số biệt ly
Trăm năm hết kiếp còn gì ai ơi
Đời là tiếng khóc tiếng cười
Khi vui nước mắt khi cười lại đau
Phù du một kiếp ngập sầu
Kiếp nhân sinh ấy xanh xao bẽ bàng
Trăm năm trong cõi trần gian
Đại dương bốn biển ngập tràn lệ rơi
Kiếp sau xin chớ làm người
Trở về đất Phật sống đời bình yên....!

(Sài Gòn 10/10/2014)

Thứ Tư, ngày 08 tháng 10 năm 2014

NGÀN NĂM TÌNH DỞ DANG

Tôi với hồn thơ tôi với trăng
Mưa thu còn đó tận cung Hằng
Hồn tôi là cõi trời vô tận
Thơ đã bay đi khắp địa đàng !

Tôi ôm trăng nhớ thơ sầu muộn
Mà cõi hồn tôi ngây ngất cao
Cao tận trời xanh cao chót vót
Đau thương vì lá đã thay màu !

Lá của mùa thu tôi thiết tha
Của hồn trong sáng tợ muôn hoa
Rồi trăng rồi nước cuồng phong vũ
Trong trái tim tôi ứa lệ nhòa !

Lá nay lá đã thay màu lá
Lá đã vàng thu lá của thu
Tôi nhớ xuân xưa màu lá mạ
Giờ còn đâu nữa tuổi xuân mơ !

Ôi tuổi thiên thần qua rất mau
Trong trái tim tôi vạn khối sầu
Tôi tiếc màu xanh xưa của lá
Nhớ thời tuổi ngọc xót xa đau !

Tôi sợ thời gian sợ thời gian
Đếm bao xuân lẻ để thu tàn
Thôi hết rồi em thời tuổi mộng
Đau thương nhiều quá lệ tình tan !

Sầu nay đã chất cao thành núi
Trong khói hoang tàn lệ xót xa
Lệ của tình yêu muôn kiếp trước 
Tình như gió thoảng thoáng bay qua !

Ngàn năm đau khổ chữ tình yêu

Lệ đẫm trần gian lệ rất nhiều
Lệ của muôn đời còn mãi mãi
Đau thương nhiều quá bởi vì yêu..!

TA ĐI TRONG NẮNG TRONG MƯA

Ta đi trong nắng trong mưa 
Ta về trong cõi ngàn thơ đất trời
Mưa ơi về cõi xa vời
Nắng ơi nắng hởi nắng cười trong mây
Gió chiều cho tóc mây bay
Cho trăng lớ lững cho ngày xanh xao
Cho vườn hoa thắm hồng đào
Cùng khoe sắc thắm bên nhau vui cười
Mưa cho trời đất xanh tươi
Cho cây trổ lá cho đời ngát hương
Cho người nhớ cho người thương
Cho mây gom gió ngàn phương trở về
Cho hồn thắm thiết tình quê
Cho cơn suối đổ tràn trề trên non
Mưa về cho mát dòng sông
Nắng chiều còn đó bềnh bồng trong mây
Mưa cho đồng lúa ngập đầy
Mưa cho biển cả tình say sóng tràn
Mưa trên khắp cả trần gian
Mưa như suối đổ mây ngàn trên cao
Mưa cho vườn lá xanh xao
Cho trời cho đất hoa màu tốt tươi
Ngàn năm cây cỏ tươi cười
Có mưa có nắng cho đời trổ hoa
Tình yêu ôi rất cao xa
Như vườn hoa trái đậm đà sắc hương.....

Thứ Ba, ngày 07 tháng 10 năm 2014

THU VÀNG LÁ BAY

Thu nghĩa là thơ thu với thơ
Để hồn vớ vẩn mộng vu vơ
Thơ nay mọc cánh bay ngàn dặm
Trong bóng chiều hôm gió lững lờ !

Trăng và thơ đó của tình yêu
Của nhớ và thương mộng rất nhiều
Của nước muôn trùng sương phủ
Hoàng hôn cô tịch gió hiu hiu !

Tôi một mình tôi với lạnh lùng
Dặm đường xa tít bóng thu phong
Và mùa thu úa thu vàng lá 
Thu của muôn đời ôi nhớ mong !

Thu của tình tôi thu với tôi
Nước mây giờ đã quá xa vời
Và trăng và nước chiều sương giá
Chỉ là mộng mỵ đó mà thôi !

Tôi ở nơi đây có một mình
Trời chiều mây xám nước lung linh
Rồi mùa thu chết trên tàng lá
Nhìn nắng thu vàng trong gió im !

Thu là thu đó của lòng ta
Để hồn thơ thẩn bóng mây xa
Tình yêu giờ đã thành sương khói
Ta khóc ai ơi mãi đến già...........

Mùa thu vàng úa lá thu bay
Lá của tình yêu nghe đắng cay
Thôi hết rồi em người mỗi ngã
Đau thương vì đã đã phôi phai !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét