TRĂNG HÀN MẶC TỬ (TK1)
Trăng vàng ngọc trăng yêu Hàn mặc Tử
Trăng ơi buồn thời quá khứ đau thương
Khúc tình ca là khúc hát Nghê Thường
Ru theo gió cùng sương trời giá lạnh !
Hàn Mặc Tử anh ơi đời anh bất hạnh
Bởi buồn đau đầy ấp quả tim anh
Chữ tài hoa bạc mệnh nên đã đành
Là thi sĩ trời ơi đau khổ quá !
Số kiếp tai ương có chi là lạ
Trời dành cho ai đó kẻ tài hoa...
Nên cuộc đời nhiều lắm những phong ba
Trong đau khổ phun châu và nhả ngọc !
Là thi sĩ dù không ai mợi mọc
Đói tình yêu nên đành phải ăn trăng
Trăng tình yêu trăng lóng lánh trăng vàng
Làm sôi sục trái tim Hàn Mặc Tử !
Ôi yêu thương phải chăng là đau khổ
Là khóc la là nhức nhối tim ai
Chỉ là rên vì tình ái phôi phai
Thơ là cả một khung trời nhung nhớ !
Thơ anh đó hét la cùng than thở
Thơ anh làm kinh động cõi trần gian
Bởi anh là số phận của họ Hàn
Nên đành phải khóc than vì tình ái..!
TRĂNG TÌNH CHƯA PHỈ
Trăng vàng ngọc trăng ân tình chưa phỉ
Ta nhìn trăng khôn xiết ngậm ngùi trăng ! (thơ HMT)
Trăng ơi ta nói cùng trăng
Đêm nay ta nhớ anh Hàn ta đau !
Tình còn cho đến ngàn sau
Anh ơi anh hởi nở nào ra đi !
Để tình ôm hận biệt ly
Để anh sầu hận não nề thơ ca !
Thơ tình anh khóc anh la
Thế nhân chua xót tình ca chạnh lòng
Trời sanh thi sĩ long đong
Tình yêu nghiệt ngã cháy lòng chưa nguôi !
Đau thương chẳng một tiếng cười
Ngàn thu bạc mệnh một đời tài hoa !
Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mạng khéo là ghét nhau ! (2 câu này của ĐTH Nguyễn Du)
Đời là một biển ưu sầu
Tình yêu nhân thế thương đau bẽ bàng
Tình làm bảo tố ly tan
Như mưa lá rụng điêu tàn lá bay...!
Đau thương phủ lấp hình hài
Anh ơi anh hởi ta này thương anh
Tình là giọt nước trên cành
Giọt mưa tí tách tan tành gió giông !
Đau thương tràn ngập muôn lòng
Số là thi sĩ ta đồng thương đau
Từ xưa cho đến ngàn sau
Tài hoa bạc mệnh anh nào biết không ?
Như thu giờ đã phai tàn
Gió thu rơi rớt lá vàng bay bay.....!
CUNG TRẦM VŨ LANG HỌA THƠ SƯ PHỤ XUÂN DIỆU
Yêu là chết trong lòng không phải ít
vì mấy khi yêu mà đã được yêu
yêu rất nhiều mà chẳng có ai yêu
nên ta khóc những chiều heo hắt gió...
yêu làm chi để ta ngồi một xó
đê ta buồn ngồi đó ngó ai yêu
nơi công viên tràn ngập những buổi chiều
họ ôm sát tay nâng niu của lạ
thuở ta yêu tuổi tình xanh lá mạ
giờ còn đâu tuổi mộng để người mơ
nên ta ngồi buồn lắm để làm thơ
tim đau nhói nhớ xưa ta muốn khóc
tuổi thu tàn hết rồi thời tuổi ngọc
đâu còn ai mời mọc để ta yêu
ngắm thu vàng trong lặng lẽ cô liêu
ta đau lắm nỗi sầu muôn thế kỹ
tuổi mười tám tuổi vàng son hoàn mỹ
ta đã là thần tượng của tình yêu
biết bao nàng lui tới nói yêu yêu
giờ lặng lẽ đâu ma nào tới nửa...!
ta khóc thương tuổi thơ không còn nữa
vì thời gian đã vùn vụt trôi nhanh
ngắm trăng tàn đôi dòng lệ chảy quanh
nay như thể mùa thu vàng lá úa !
ôi yêu thương cũng chỉ là một thuở
còn đâu thời oanh liệt của thời xưa
của tuổi yêu tuổi đợi tuổi mong chờ
trong đau khổ thơ tuôn thành máu lệ !
đời là thế tình yêu ơi là thế
khóc cho đời ta tưới lệ sầu tuôn
bao khổ đau tràn ngập những đêm trường
ta mãi khóc cho đời muôn thế kỷ....!
tuổi vàng son nay đã hết còn đâu ?
nên ta chất sầu đau thành núi cả
đời là thế bao đau thương nhiều quá
tuổi thần tiên tàn tạ có bao lâu......!
chất trong tim muôn vạn thảm nghìn sầu
vì tất cả ai ơi đều tiêu diệt
bởi thời gian là lưởi dao chém giết
nên loài người khóc mãi vạn nghìn năm....!
Sài Gòn mùa lá đồ tháng 10/2013 âm lịch CTVL xin tặng cho những ai tuổi mùa thu !
CUNG TRẦM VŨ LANG HỌA THƠ SƯ PHỤ XUÂN DIỆU
GIAI ĐIỆU TÌNH YÊU
Thơ là chết bởi vì ai yêu dấu
bởi là yêu say đắm một bờ môi
chỉ là vì người ngọc của ta thôi
yêu là thế tình yêu ơi bất tử...!
yêu là yêu để nghìn đời nhung nhớ
để hồn thơ tràn ngập cả không gian
đã bay cao cao vút tận thiên đàng
thơ bay mãi vượt trùng dương biển rộng!
thơ là thế nghĩa là mơ với mộng
nghĩa là buồn thơ thẩn bởi vì ai
vượt không gian bay khắp chốn trần ai
và với cả thời gian vô cùng tận...!
ôi yêu thương cả một đời lận đận
nên hồn thơ từ đó ngập muôn trăng
bay lên cao thầm thỉ với chị Hằng
rồi thế đấy tràn trào như biển cả
thuở mới yêu tình xanh như lá mạ
đẹp như mơ từ lúc buổi mong chờ
chỉ một thời yêu dấu tuổi mộng mơ
nay tình đã thành thơ ca bất diệt !
ai cũng sống và cũng yêu quyết liệt
cũng miệt mài ngây ngất bởi vì yêu
chỉ vì say một hình bóng yêu kiều
rồi hóa kiếp thành thơ tình lãng mạng..!
xìn cho ta cõi thiên đường tỏa sáng
để hồn thơ rực rỡ tợ muôn sao
để muôn trăng tình ái ngự trên cao
cứ bay mãi đời đời sau bất tử....!
TA CÒN SAY NỤ HOA HỒNG
Ta còn say nụ hoa hồng
Say hương tình ái hương nồng ta yêu
Ta còn say cái yêu kiều
Của ai ai đó mỹ miều làm sao
Mắt em rực ánh nắng đào
Tình em lóng lánh như sao trên trời
Mặt em diễm lệ sáng ngời
Nụ cười tươi đẹp tuyệt vời như hoa
Ta còn yêu lắm đậm đà
Ta hôn ngây ngất trên da thịt người
Hồn ta bay tận đến trời
Để ta sống mãi bên người ta yêu
Bởi em nhan sắc yêu kiều
Làm ta chết đứng nhũng chiều bên ai
Ta ôm hôn mãi hình hài
Ta còn yêu mãi yêu ngày yêu đêm
Môi tình yêu ! Môi trái Tim !
Môi tình yêu ấy êm đềm ngất ngây
Ta ngồi đây một chiều say
Để ta chết mãi trên ai nồng nàn
Tình ơi trong cõi thế gian
Tình còn mãi mãi ngập tràn hành tinh
Yêu ai là đó yêu mình
Vì mình say đắm chữ tình đắm say..!
(10 phút xktt thơ )
Trăng vàng ngọc trăng yêu Hàn mặc Tử
Trăng ơi buồn thời quá khứ đau thương
Khúc tình ca là khúc hát Nghê Thường
Ru theo gió cùng sương trời giá lạnh !
Hàn Mặc Tử anh ơi đời anh bất hạnh
Bởi buồn đau đầy ấp quả tim anh
Chữ tài hoa bạc mệnh nên đã đành
Là thi sĩ trời ơi đau khổ quá !
Số kiếp tai ương có chi là lạ
Trời dành cho ai đó kẻ tài hoa...
Nên cuộc đời nhiều lắm những phong ba
Trong đau khổ phun châu và nhả ngọc !
Là thi sĩ dù không ai mợi mọc
Đói tình yêu nên đành phải ăn trăng
Trăng tình yêu trăng lóng lánh trăng vàng
Làm sôi sục trái tim Hàn Mặc Tử !
Ôi yêu thương phải chăng là đau khổ
Là khóc la là nhức nhối tim ai
Chỉ là rên vì tình ái phôi phai
Thơ là cả một khung trời nhung nhớ !
Thơ anh đó hét la cùng than thở
Thơ anh làm kinh động cõi trần gian
Bởi anh là số phận của họ Hàn
Nên đành phải khóc than vì tình ái..!
TRĂNG TÌNH CHƯA PHỈ
Trăng vàng ngọc trăng ân tình chưa phỉ
Ta nhìn trăng khôn xiết ngậm ngùi trăng ! (thơ HMT)
Trăng ơi ta nói cùng trăng
Đêm nay ta nhớ anh Hàn ta đau !
Tình còn cho đến ngàn sau
Anh ơi anh hởi nở nào ra đi !
Để tình ôm hận biệt ly
Để anh sầu hận não nề thơ ca !
Thơ tình anh khóc anh la
Thế nhân chua xót tình ca chạnh lòng
Trời sanh thi sĩ long đong
Tình yêu nghiệt ngã cháy lòng chưa nguôi !
Đau thương chẳng một tiếng cười
Ngàn thu bạc mệnh một đời tài hoa !
Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mạng khéo là ghét nhau ! (2 câu này của ĐTH Nguyễn Du)
Đời là một biển ưu sầu
Tình yêu nhân thế thương đau bẽ bàng
Tình làm bảo tố ly tan
Như mưa lá rụng điêu tàn lá bay...!
Đau thương phủ lấp hình hài
Anh ơi anh hởi ta này thương anh
Tình là giọt nước trên cành
Giọt mưa tí tách tan tành gió giông !
Đau thương tràn ngập muôn lòng
Số là thi sĩ ta đồng thương đau
Từ xưa cho đến ngàn sau
Tài hoa bạc mệnh anh nào biết không ?
Như thu giờ đã phai tàn
Gió thu rơi rớt lá vàng bay bay.....!
CUNG TRẦM VŨ LANG HỌA THƠ SƯ PHỤ XUÂN DIỆU
Yêu là chết trong lòng không phải ít
vì mấy khi yêu mà đã được yêu
yêu rất nhiều mà chẳng có ai yêu
nên ta khóc những chiều heo hắt gió...
yêu làm chi để ta ngồi một xó
đê ta buồn ngồi đó ngó ai yêu
nơi công viên tràn ngập những buổi chiều
họ ôm sát tay nâng niu của lạ
thuở ta yêu tuổi tình xanh lá mạ
giờ còn đâu tuổi mộng để người mơ
nên ta ngồi buồn lắm để làm thơ
tim đau nhói nhớ xưa ta muốn khóc
tuổi thu tàn hết rồi thời tuổi ngọc
đâu còn ai mời mọc để ta yêu
ngắm thu vàng trong lặng lẽ cô liêu
ta đau lắm nỗi sầu muôn thế kỹ
tuổi mười tám tuổi vàng son hoàn mỹ
ta đã là thần tượng của tình yêu
biết bao nàng lui tới nói yêu yêu
giờ lặng lẽ đâu ma nào tới nửa...!
ta khóc thương tuổi thơ không còn nữa
vì thời gian đã vùn vụt trôi nhanh
ngắm trăng tàn đôi dòng lệ chảy quanh
nay như thể mùa thu vàng lá úa !
ôi yêu thương cũng chỉ là một thuở
còn đâu thời oanh liệt của thời xưa
của tuổi yêu tuổi đợi tuổi mong chờ
trong đau khổ thơ tuôn thành máu lệ !
đời là thế tình yêu ơi là thế
khóc cho đời ta tưới lệ sầu tuôn
bao khổ đau tràn ngập những đêm trường
ta mãi khóc cho đời muôn thế kỷ....!
tuổi vàng son nay đã hết còn đâu ?
nên ta chất sầu đau thành núi cả
đời là thế bao đau thương nhiều quá
tuổi thần tiên tàn tạ có bao lâu......!
chất trong tim muôn vạn thảm nghìn sầu
vì tất cả ai ơi đều tiêu diệt
bởi thời gian là lưởi dao chém giết
nên loài người khóc mãi vạn nghìn năm....!
Sài Gòn mùa lá đồ tháng 10/2013 âm lịch CTVL xin tặng cho những ai tuổi mùa thu !
GIAI ĐIỆU TÌNH YÊU
Thơ là chết bởi vì ai yêu dấu
bởi là yêu say đắm một bờ môi
chỉ là vì người ngọc của ta thôi
yêu là thế tình yêu ơi bất tử...!
yêu là yêu để nghìn đời nhung nhớ
để hồn thơ tràn ngập cả không gian
đã bay cao cao vút tận thiên đàng
thơ bay mãi vượt trùng dương biển rộng!
thơ là thế nghĩa là mơ với mộng
nghĩa là buồn thơ thẩn bởi vì ai
vượt không gian bay khắp chốn trần ai
và với cả thời gian vô cùng tận...!
ôi yêu thương cả một đời lận đận
nên hồn thơ từ đó ngập muôn trăng
bay lên cao thầm thỉ với chị Hằng
rồi thế đấy tràn trào như biển cả
thuở mới yêu tình xanh như lá mạ
đẹp như mơ từ lúc buổi mong chờ
chỉ một thời yêu dấu tuổi mộng mơ
nay tình đã thành thơ ca bất diệt !
ai cũng sống và cũng yêu quyết liệt
cũng miệt mài ngây ngất bởi vì yêu
chỉ vì say một hình bóng yêu kiều
rồi hóa kiếp thành thơ tình lãng mạng..!
xìn cho ta cõi thiên đường tỏa sáng
để hồn thơ rực rỡ tợ muôn sao
để muôn trăng tình ái ngự trên cao
cứ bay mãi đời đời sau bất tử....!
TA CÒN SAY NỤ HOA HỒNG
Ta còn say nụ hoa hồng
Say hương tình ái hương nồng ta yêu
Ta còn say cái yêu kiều
Của ai ai đó mỹ miều làm sao
Mắt em rực ánh nắng đào
Tình em lóng lánh như sao trên trời
Mặt em diễm lệ sáng ngời
Nụ cười tươi đẹp tuyệt vời như hoa
Ta còn yêu lắm đậm đà
Ta hôn ngây ngất trên da thịt người
Hồn ta bay tận đến trời
Để ta sống mãi bên người ta yêu
Bởi em nhan sắc yêu kiều
Làm ta chết đứng nhũng chiều bên ai
Ta ôm hôn mãi hình hài
Ta còn yêu mãi yêu ngày yêu đêm
Môi tình yêu ! Môi trái Tim !
Môi tình yêu ấy êm đềm ngất ngây
Ta ngồi đây một chiều say
Để ta chết mãi trên ai nồng nàn
Tình ơi trong cõi thế gian
Tình còn mãi mãi ngập tràn hành tinh
Yêu ai là đó yêu mình
Vì mình say đắm chữ tình đắm say..!
(10 phút xktt thơ )
MÙA XUÂN TÌNH LÊN NGÔI
Mùa xuân tình lên ngôi
Yêu em đã lâu rồi
Mà sao tình dang dở
Để ta buồn đơn côi..!
Để xuân này pha phôi
Xuân đâu còn lên ngôi
Ta ngồi đây mếu máo
Xuân xưa đâu mất rồi !
Mùa xuân này phôi phai
Để xuân này mất ai
Mùa xuân trong cõi thế
Tình thường hay đổi thay..!
Xuân ơi là xuân ơi !
Đau nhói trong lòng tôi
Nên thơ buồn thơ khóc
Thành thơ hiến dâng đời !
Đau thương thành thơ ca
Tiếc thương thời đã qua
Tuổi thơ không còn nữa
Xuân này có trổ hoa !
Vườn xuân kia nở rộ
Bóng xuân xưa nhạt nhòa
Bụi thời gian xóa mất
Đau đớn trong lòng ta..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét