Ta sẽ để hồn bay theo với gió
Hồn lại về từ đó với muôn trăng
Để thơ bay vơ vẫn chốn cung Hằng
Ta là mưa là mây trời vạn dặm
Thôi là hết giấc mơ xưa đằm thắm
Theo muôn trăng về đến cõi Bồng Lai
Cõi địa đàng ta đau khổ vì ai
Nay đã chán vì hồn bay thất lạc
Chốn trần gian đau thương vì xơ xác
Nên ta tìm về bến mộng cõi thần tiên
Bởi ngàn năm ta đau khổ triền miên
Trong cõi khổ ta mơ miền Phật cảnh
Cõi Phật đường trần gian không thể sánh
Muôn ngàn đời sống mãi với thời gian
Sống không chết muôn ngàn sau hạnh phúc !
Ai về đó kim thân cùng vóc ngọc
Như Phật xưa thành đạo cõi Tây Phương
Đêm ta mơ ngày mộng cõi Phật Đường
Để hết kiếp ta sẽ về trên ấy...!
Ta mãi để hồn thơ và mãi mãi
Là muôn trăng hạnh phúc mãi người ơi
Ngàn đời sau muôn kiếp mãi rong chơi
Ôi đẹp nhất là cõi Trời Cực Lạc !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét