Yêu là yêu đó để làm thơ
Để nhớ khơi khơi chẳng đợi chờ
Chờ người trong mộng tình yêu ảo
Chỉ là hứa dởm chỉ là mơ !
Trần gian sổ lá với ba que
Là chỉ lừa tôi hết chỗ chê
Lời hứa vừa xong rồi lại nuốt
Làm sao tin được quá ê chề !
Chỉ là mạng ảo chỉ là vui
Cho cõi đời đau bớt ngậm ngùi
Đời nay dối trá không tin được
Là ai ai đó nói yêu tôi !
Sớm nắng chiều mưa một kiếp đời
Chỉ là phỉnh gạt thế mà thôi
Nói xong liền nuốt lời ai hứa
Thói đời là thế bạc như vôi !
Làm sao tin được ở nơi ai
Thế sự trần gian chỉ thở dài
Tôi chán ai ơi tôi đã chán
Chỉ là nói sạo cho qua ngày !
Đời là ảo tưởng tình yêu ảo
Trong kiếp nhân sinh máu lệ tràn
Là kiếp phù du trong cõi thế
Làm sao tin nỗi cõi nhân gian !
Thôi thế là thôi thế thế thôi
Chỉ là đùa giỡn để cho vui
Cái lưỡi không xương gì chẳng được
Nói rồi gió thổi mất đi thôi !
Thế gian kẻ khóc người cười
Sống là phỉnh gạt với đời thế thôi
Chỉ là lừa đảo cho vui
Làm sao tin được trong đời còn ai ?
Buồn lên mạng online
Để nghe thiên hạ thường hay dối lừa
Chỉ là ảo tưởng làm thơ
Cho quên ngày tháng thẫn thờ trôi qua !
CÁI LƯỠI THẾ GIAN
Sợ lắm ai ơi chữ ái tình
Đời không chắc dạ bởi lưu manh
Sống là lừa phỉnh trên trên trần thế
Đâu phải là yêu với thật tình !
Chỉ là lẩn quẩn với quanh quanh
Bởi tánh từ khi lúc mới sanh
Sanh ra là để đi lừa dối
Cong cong quẹo quẹo với loanh quanh !
Chỉ là giả dối phỉnh nhau chơi
Để phỉnh ai ơi để dối đời
Làm sao tin được ai là tốt
Láo khoét cho vui bởi miệng đời !
Đời thường dao búa với gươm đao
Hở hở cầm dao để chém nhau
Vì thế kiếp đời là máu lệ
Nên ta cứ để suối thơ trào !
Sợ lắm con người ở thế gian
Lưỡi không xương đó nói muôn ngàn
Làm sao tin được người nhân thế
Chỉ là dao búa nói phang ngang !
Ôi chỉ là vui với cuộc đời
Giết nhau tàn sát chỉ bằng lời
Lời nói còn hơn dao với búa
Giết người chớp nhoáng dễ như chơi !
Lưỡi là dao búa bởi không xương
Uốn éo thành ra bãi chiến trường
Đời giết nhau chỉ bằng cái lưỡi
Đâm nhau bằng lưởi rất thê lương !
Để nhớ khơi khơi chẳng đợi chờ
Chờ người trong mộng tình yêu ảo
Chỉ là hứa dởm chỉ là mơ !
Trần gian sổ lá với ba que
Là chỉ lừa tôi hết chỗ chê
Lời hứa vừa xong rồi lại nuốt
Làm sao tin được quá ê chề !
Chỉ là mạng ảo chỉ là vui
Cho cõi đời đau bớt ngậm ngùi
Đời nay dối trá không tin được
Là ai ai đó nói yêu tôi !
Sớm nắng chiều mưa một kiếp đời
Chỉ là phỉnh gạt thế mà thôi
Nói xong liền nuốt lời ai hứa
Thói đời là thế bạc như vôi !
Làm sao tin được ở nơi ai
Thế sự trần gian chỉ thở dài
Tôi chán ai ơi tôi đã chán
Chỉ là nói sạo cho qua ngày !
Đời là ảo tưởng tình yêu ảo
Trong kiếp nhân sinh máu lệ tràn
Là kiếp phù du trong cõi thế
Làm sao tin nỗi cõi nhân gian !
Thôi thế là thôi thế thế thôi
Chỉ là đùa giỡn để cho vui
Cái lưỡi không xương gì chẳng được
Nói rồi gió thổi mất đi thôi !
Thế gian kẻ khóc người cười
Sống là phỉnh gạt với đời thế thôi
Chỉ là lừa đảo cho vui
Làm sao tin được trong đời còn ai ?
Buồn lên mạng online
Để nghe thiên hạ thường hay dối lừa
Chỉ là ảo tưởng làm thơ
Cho quên ngày tháng thẫn thờ trôi qua !
CÁI LƯỠI THẾ GIAN
Sợ lắm ai ơi chữ ái tình
Đời không chắc dạ bởi lưu manh
Sống là lừa phỉnh trên trên trần thế
Đâu phải là yêu với thật tình !
Chỉ là lẩn quẩn với quanh quanh
Bởi tánh từ khi lúc mới sanh
Sanh ra là để đi lừa dối
Cong cong quẹo quẹo với loanh quanh !
Chỉ là giả dối phỉnh nhau chơi
Để phỉnh ai ơi để dối đời
Làm sao tin được ai là tốt
Láo khoét cho vui bởi miệng đời !
Đời thường dao búa với gươm đao
Hở hở cầm dao để chém nhau
Vì thế kiếp đời là máu lệ
Nên ta cứ để suối thơ trào !
Sợ lắm con người ở thế gian
Lưỡi không xương đó nói muôn ngàn
Làm sao tin được người nhân thế
Chỉ là dao búa nói phang ngang !
Ôi chỉ là vui với cuộc đời
Giết nhau tàn sát chỉ bằng lời
Lời nói còn hơn dao với búa
Giết người chớp nhoáng dễ như chơi !
Lưỡi là dao búa bởi không xương
Uốn éo thành ra bãi chiến trường
Đời giết nhau chỉ bằng cái lưỡi
Đâm nhau bằng lưởi rất thê lương !
BAY THEO VỚI GIÓ VỀ CÙNG VỚI TRĂNG
Ta để hồn bay theo gió trăng
Lên mây lơ lửng tận cung Hằng
Thu ơi đánh thức hồn thơ dậy
Trong khói sương mơ cõi địa đàng !
Thơ nghĩa là thơ để nhớ nhung
Đêm thu buồn lắm lạnh vô cùng
Mà hồn thơ đó còn say ngũ
Trong ánh trăng thanh quá mịt mùng !
Thơ nghĩa là đau nghĩa là đau
Chỉ là mơ mộng với ưu sầu
Ngàn năm trong cõi tinh ân ái
Đau lắm lòng ta cuộc bể dâu !
Thơ nghĩa là trăng với lạnh lùng
Nghĩa là mây nước quá mông lung
Mà hồn thơ nhớ trăng còn đọng
Theo khói sương chiều bao nhơ nhung !
Nhớ nhung những mảnh tình dang dở
Những mảnh tình đau đổ lệ nhòa
Ôm ánh trăng tình in gối chiếc
Trong hồn thơ thẩn chạnh lòng ta !
Ta để hồn ta để hồn ta
Chìm trong sương khói với muôn hoa
Rồi trong ánh sáng thu tàn tạ
Đau lắm vì yêu những mặn mà !
Tình yêu là thế yêu là thế
Yêu để muôn đời ta khổ đau
Ai biết tình yêu là để khổ
Để xa rồi nhớ tận ngàn sau...
TA ĐÃ ĐAU VÌ TA NHỚ NHUNG
Thơ đã đau vì ta nhớ thương
Nhớ nhung chi nữa lệ đêm trường
Tình còn trong trái tim băng giá
Trong nắng hoang tàn gió bốn phương !
Thơ là thơ đó của hồn ta
Trong bóng hoàng hôn ngập ánh tà
Thu giá đêm này thu giá buốt
Lạnh tình ân ái đã phôi pha !
Ta đã đau thương suốt cuộc đời
Để hồn thơ thẩn với mây trôi
Và mây và nước mùa thu lạnh
Như ánh thu rơi ở cuối trời..!
Làm sao tôi biết được vì sao
Có nghĩa là yêu để khổ đau
Có nghĩa là yêu là để hận
Để thương để nhớ để ưu sầu !
Lên mây lơ lửng tận cung Hằng
Thu ơi đánh thức hồn thơ dậy
Trong khói sương mơ cõi địa đàng !
Thơ nghĩa là thơ để nhớ nhung
Đêm thu buồn lắm lạnh vô cùng
Mà hồn thơ đó còn say ngũ
Trong ánh trăng thanh quá mịt mùng !
Thơ nghĩa là đau nghĩa là đau
Chỉ là mơ mộng với ưu sầu
Ngàn năm trong cõi tinh ân ái
Đau lắm lòng ta cuộc bể dâu !
Thơ nghĩa là trăng với lạnh lùng
Nghĩa là mây nước quá mông lung
Mà hồn thơ nhớ trăng còn đọng
Theo khói sương chiều bao nhơ nhung !
Nhớ nhung những mảnh tình dang dở
Những mảnh tình đau đổ lệ nhòa
Ôm ánh trăng tình in gối chiếc
Trong hồn thơ thẩn chạnh lòng ta !
Ta để hồn ta để hồn ta
Chìm trong sương khói với muôn hoa
Rồi trong ánh sáng thu tàn tạ
Đau lắm vì yêu những mặn mà !
Tình yêu là thế yêu là thế
Yêu để muôn đời ta khổ đau
Ai biết tình yêu là để khổ
Để xa rồi nhớ tận ngàn sau...
TA ĐÃ ĐAU VÌ TA NHỚ NHUNG
Thơ đã đau vì ta nhớ thương
Nhớ nhung chi nữa lệ đêm trường
Tình còn trong trái tim băng giá
Trong nắng hoang tàn gió bốn phương !
Thơ là thơ đó của hồn ta
Trong bóng hoàng hôn ngập ánh tà
Thu giá đêm này thu giá buốt
Lạnh tình ân ái đã phôi pha !
Ta đã đau thương suốt cuộc đời
Để hồn thơ thẩn với mây trôi
Và mây và nước mùa thu lạnh
Như ánh thu rơi ở cuối trời..!
Làm sao tôi biết được vì sao
Có nghĩa là yêu để khổ đau
Có nghĩa là yêu là để hận
Để thương để nhớ để ưu sầu !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét