http://files.myopera.com/mrcosvnblog/albums/3174141/welcome-b%20%2836%29.gif

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

TINH YÊU ƠI

Ta đã yêu và ta đã điên
Ôm bóng trăng xanh rất dịu huyền
Thơ đã hòa tan vào biển rộng
Rồi thành sương khói mộng vô biên !

Ta biết gì đâu biết gì đâu
Đau thương giờ đã chất thành sầu
Tan trong nắng sớm chiều sương nhạt
Trong cõi hoang tàn cuộc bể dâu !

Ta khóc vì ai khóc vì ai
Ngàn năm thi sĩ ngủ trên cây
Để hồn thơ thẩn cùng mây nước
Trong khói sương chiều mưa lá bay !

Sầu nay đã chất cao thành núi
Trong cõi hoang tàn lệ xót xa
Lệ của ngàn năm muôn kiếp trước
Nhớ nhung chi nữa một loài hoa !

Một loài hoa dại giữa ngàn hoa 
Một thuở cùng ta quá đậm đà
Giờ đã phai tàn như giấc mộng
Hóa thành chim nhạn đã bay xa !

Chiều lên trên đỉnh hồn hoang dại
Trong cõi tiêu sơ lá rụng đầy
Sầu cạn rồi ai đời lữ thứ
Để hồn thơ lạnh khói sương phai !

Thơ giăng cánh nhạn lướt trời xanh
Ngàn cánh chim trời kêu thất thanh
Trước gió lung linh màu nắng nhạt
Giăng tơ hồng ngọc đẹp như tranh !

Thơ còn bay mãi bởi là thơ
Ta để thơ bay gió mịt mù
Trong khói lam chiều trôi lủ phủ
Giờ còn đâu nữa những chiều mơ !

TRĂNG LẠNH

Trăng nghĩa là trăng của lạnh lùng
Nghĩa là trăng lạnh với mênh mông
Đêm nay chìm đắm trong sương ảo
Trăng của hồn ta trăng nhớ nhung !

Trăng của hồn thơ với nước mây
Để lòng ngơ ngẩn khói sương bay
Và trăng và nước đêm nay lạnh
Trăng của hồn thơ trăng ngất ngây !

Trăng sáng soi hồn thơ thiết tha
Những đêm thu lạnh gió trăng ngà
Hồn ta là cõi trời sương giá
Trong nỗi đau buồn với xót xa !

Lá đã phai tàn ta khát khao
Hồn ta vơ vẩn ở trên cao
Thu ơi đánh thức hồn thơ dậy
Cho cõi lòng ta bớt hận sầu !

Thơ buồn thơ ói mãi ra thơ
Trong bóng hoàng hôn quá mịt mờ
Mà cõi lòng ta nghe giá buốt
Trong chiều thu lạnh khói sương mơ !

Trời ơi thơ khóc ta cùng khóc
Thơ khóc mình ta thơ với ta
Ta khóc trời ơi ta mãi khóc
Một trời thu lạnh gió mưa sa !

Ta khóc vì ai khóc vì ai
Khi ánh trăng lên suối lệ đầy
Suối của ngàn năm còn chảy mãi
Trong hồn thơ thẩn một chiều say !

Ta đã yêu ai ở cuộc đời
Để tình rạng rỡ đến ly bôi
Như mùa thu úa thay màu lá
Nay đã phai rồi em với tôi !

THƠ LÀ THƠ ĐÓ CỦA NGÀN HOA

Thơ là thơ đó của ngàn hoa
Của bóng hoàng hôn nhạt ánh tà
Của nhớ và thương tình diệu vợi
Trong hồn xa vắng thuở kiêu xa !

Thơ là thơ thẩn để làm thơ
Mà bến tình xưa yêu ngẩn ngơ
Giờ ánh trăng tàn trong cõi mộng
Buồn ơi buồn lắm một chiều mơ !

Thơ thành tơ lụa ngập trần gian
Ta rãi thơ bay với lá vàng
Lá của mùa thu trong nắng sớm
Trong hồn ta đó lúc thu sang !

Thơ tung lá đổ khắp trần gian
Lá đã bay xa tận ngút ngàn
Trong khói lam chiều cao ngất ngưỡng
Mùa thu còn đọng ánh trăng tan...

Trăng ơi trăng hởi thu vàng lá 
Lá của mùa thu lá đã tàn
Trên bến Hoàng Hôn ai đứng đợi
Tình xưa như gió thổi mây tan !

Tình là một cõi sầu vô vọng 
Trong cõi trần ai vạn kiếp đời
Trong gió trong mây ngàn vạn thuở
Người ta yêu dấu để ly bôi !

Sao trăng tàn tạ để trăng tan
Suối đổ trần ai cõi địa đàng
Suối của tình yêu muôn kiếp trước
Chỉ là mộng mỵ với mơ hoang !

Thứ Năm, ngày 07 tháng 8 năm 2014

TRÔNG TRỜI TRÔNG NƯỚC TRÔNG MÂY

Trông trời trong nước trong mây
Trông mưa trông nắng trông ngày trong đêm
Trông sao cho lá thu mềm
Cho thơ tình ái bồng bềnh trong trăng
Trần gian là giấc mơ hoang
Chỉ là ảo tưởng địa đàng mà thôi
Bâng khuâng bèo nước xa vời
Nước mây man mác ngàn khơi núi rừng
Chim bay ngàn cánh lưng chừng
Chim cười trong nắng chim mừng trong mây
Trời xanh có khói sương bay
Rừng cây có tuyết sương đầy trên cao
Ngàn thông gió thổi rì rào
Gió phai màu lá thu màu đông sang
Ta đi trong nắng thu vàng
Mà ta cứ ngỡ thiên đàng là đây
Để quên ngày tháng phôi phai
Quên mưa lá rụng tháng ngày thu sang
Ta đi trong cõi địa đàng
Mà ta cứ tưởng Phật Đàng mưa bay
Mưa thu còn lá rụng đầy
Chỉ là những lá mơ phai héo tàn
Thu này ta ngắm dung nhan
Thân tàn ma dại đâu còn như xưa
Còn đâu nữa những ngày thơ
Còn đâu có những chiều mơ xa vời
Đau thương giờ ngập cả trời
Nhớ ai ai nhớ một thời xuân xanh
Tan rồi ngàn giấc mơ lành
Gió ơi lạnh quá tung hoành trời cao
Đêm nghe gió thổi rì rào
Rừng cây xào xạc lao xao gió lùa
Bốn mùa mưa gió gió mưa
Suối mơ đã cạn tình hờ gió bay
Bay như ngàn cánh chim bay
Còn bay bay mãi ngập đầy trần gian
Chim bay về núi xa ngàn
Tình xa diệu vợi mơ màng với trăng
Thơ bay lên tận cung Hằng
Thơ còn bay mãi Thiên Đàng mơ hoa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét