Đàn ông có tật mê yêu
Đàn bà có tật làm kiêu đó mà
Những ai nhan sắc mặn mà
Chim sa cá lặn thường là kênh kang
Kiêu căng vì có hầm vàng
Bán cho tỷ phú hột xoàn đô la
Các ông mê cái ngọc ngà
Để hôn đắm đuối trên da bưởi tình
Người ơi quá đẹp quá xinh
Thơm như múi mít cho mình lâm ly
Bưởi vàng ai chẳng mê si
Bưởi tình ai chẳng mê ly của trời
Coi chừng mê bưởi của người
Tiêu tan sự nghiệp cả đời vì mê !
Ngực căng thẳng nhọn tràn trề
Dù cho lên cụ cũng dê râu xồm
Mấy ông há hốc miệng dòm
Tay thì chống gậy lòm còm cũng mê
Đàn ông đến chết cũng mê
Mê ai bưởi bự tràn trề nhựa yêu
Trời sanh nhan sắc yêu kiều
Giết người nhờ cái mỹ miều trời ban
Ai mà có được hầm vàng
Thì trong phút chốc giàu sang mấy hồi !
Thế gian kẻ khóc người cười
Cười ra nước mắt vì đời lâm ly
Chữ tình cộng với chữ si
Chữ tiền nghiệp chướng việc gì cũng ham
Mê tiền mê bạc và tham
Ham mê danh vọng và ham dục tình
Bời vì cái đó xinh xinh
Cho nên ai cũng chết xình vì yêu !
Ít yêu thì ít khổ nhiều
Còn mà mê quá thì tiêu cuộc đời !
Thế gian ôi thật tức cười
Cười ra nước mắt vì đời xót xa
Cũng vì trái bưởi mặn mà
Biết bao kẻ chết vì là đắm say
Chữ tình là chữ ngất ngây
Thế gian chết mãi vì đầy lòng tham
Tham tiền tham bạc và tham
Ham mê hai trái bưởi vàng mê ly
Trăm năm rồi cũng ra đi
Kiếm thêm bồ nhí mê ly đỡ buồn
Cuối cùng rồi cũng số không
Xuôi tay nhắm mắt nghe lòng xót xa !
Trăm năm trong kiếp người ta
Tình tiền tù tội ai mà biết không ?
Biết bao nhiêu kẻ bị còng
Rớt xuống địa ngục khó mong trở về !
(Tâm lý xã hội học hiện đại)
Đàn bà có tật làm kiêu đó mà
Những ai nhan sắc mặn mà
Chim sa cá lặn thường là kênh kang
Kiêu căng vì có hầm vàng
Bán cho tỷ phú hột xoàn đô la
Các ông mê cái ngọc ngà
Để hôn đắm đuối trên da bưởi tình
Người ơi quá đẹp quá xinh
Thơm như múi mít cho mình lâm ly
Bưởi vàng ai chẳng mê si
Bưởi tình ai chẳng mê ly của trời
Coi chừng mê bưởi của người
Tiêu tan sự nghiệp cả đời vì mê !
Ngực căng thẳng nhọn tràn trề
Dù cho lên cụ cũng dê râu xồm
Mấy ông há hốc miệng dòm
Tay thì chống gậy lòm còm cũng mê
Đàn ông đến chết cũng mê
Mê ai bưởi bự tràn trề nhựa yêu
Trời sanh nhan sắc yêu kiều
Giết người nhờ cái mỹ miều trời ban
Ai mà có được hầm vàng
Thì trong phút chốc giàu sang mấy hồi !
Thế gian kẻ khóc người cười
Cười ra nước mắt vì đời lâm ly
Chữ tình cộng với chữ si
Chữ tiền nghiệp chướng việc gì cũng ham
Mê tiền mê bạc và tham
Ham mê danh vọng và ham dục tình
Bời vì cái đó xinh xinh
Cho nên ai cũng chết xình vì yêu !
Ít yêu thì ít khổ nhiều
Còn mà mê quá thì tiêu cuộc đời !
Thế gian ôi thật tức cười
Cười ra nước mắt vì đời xót xa
Cũng vì trái bưởi mặn mà
Biết bao kẻ chết vì là đắm say
Chữ tình là chữ ngất ngây
Thế gian chết mãi vì đầy lòng tham
Tham tiền tham bạc và tham
Ham mê hai trái bưởi vàng mê ly
Trăm năm rồi cũng ra đi
Kiếm thêm bồ nhí mê ly đỡ buồn
Cuối cùng rồi cũng số không
Xuôi tay nhắm mắt nghe lòng xót xa !
Trăm năm trong kiếp người ta
Tình tiền tù tội ai mà biết không ?
Biết bao nhiêu kẻ bị còng
Rớt xuống địa ngục khó mong trở về !
(Tâm lý xã hội học hiện đại)
Thứ Tư, ngày 13 tháng 8 năm 2014
TIỀN LÀ SỨC MẠNH CỦA CUỘC ĐỜI
Trăng tiền trăng bạc trăng yêu
Trăng ơi trăng hởi trăng chiều nên thơ
Không tiền thì chớ có mơ
Có tiền bạc tình mơ tới liền
Có tiền là cõi thần tiên
Để mua bưởi bự là tiên trong đời
Bưởi xinh ôi rất tuyệt vời
Giá cao siêu thị chợ trời thiếu chi !
Có tiền là sẽ lâm ly
Đầy rương đầy tủ thiếu gì người yêu !
No nê tình ái mỗi chiều
Còn không tiền bạc thì tiêu cuộc đời
Có tiền mua bưởi để sơi
Muốn chi có nấy ta thời no nê !
Tình yêu tình bạn tràn trề
Trong ngoài rực rỡ sum sê cảnh đời !
Trăng ơi trăng hởi trăng hời
Trăng tiền trăng bạc một đời vinh quang!
Gió trăng là gió trăng ngàn
Bên người yêu dấu mơ màng với trăng !
Có tiền thì mới cao sang
Không tiền không bạc nghèo nàn ai thương
Dù ta có chết xình ương
Chẳng ai nói tới thê lương một đời
Trăng tiền trăng bạc trăng chơi
Giàu sang phú quý thì đời không "Meo"
Đẹp thì có triệu người theo
Xấu thì ngồi đó buồn teo một mình !
Ai ơi cái chữ ái tình
Gọi là nghiêng nước nghiêng thành xưa nay
Đẹp thì lắm kẻ mê say
Còn mà xấu xí có ai thương mình !
Chết thì kệ chết mặc tình
Đời là thế đấy chữ tiền trên cao
Thế gian chỉ trọng người giàu
Còn mà nghèo khổ ai nào quan tâm !
Trăng ơi trăng hởi trăng chiều nên thơ
Không tiền thì chớ có mơ
Có tiền bạc tình mơ tới liền
Có tiền là cõi thần tiên
Để mua bưởi bự là tiên trong đời
Bưởi xinh ôi rất tuyệt vời
Giá cao siêu thị chợ trời thiếu chi !
Có tiền là sẽ lâm ly
Đầy rương đầy tủ thiếu gì người yêu !
No nê tình ái mỗi chiều
Còn không tiền bạc thì tiêu cuộc đời
Có tiền mua bưởi để sơi
Muốn chi có nấy ta thời no nê !
Tình yêu tình bạn tràn trề
Trong ngoài rực rỡ sum sê cảnh đời !
Trăng ơi trăng hởi trăng hời
Trăng tiền trăng bạc một đời vinh quang!
Gió trăng là gió trăng ngàn
Bên người yêu dấu mơ màng với trăng !
Có tiền thì mới cao sang
Không tiền không bạc nghèo nàn ai thương
Dù ta có chết xình ương
Chẳng ai nói tới thê lương một đời
Trăng tiền trăng bạc trăng chơi
Giàu sang phú quý thì đời không "Meo"
Đẹp thì có triệu người theo
Xấu thì ngồi đó buồn teo một mình !
Ai ơi cái chữ ái tình
Gọi là nghiêng nước nghiêng thành xưa nay
Đẹp thì lắm kẻ mê say
Còn mà xấu xí có ai thương mình !
Chết thì kệ chết mặc tình
Đời là thế đấy chữ tiền trên cao
Thế gian chỉ trọng người giàu
Còn mà nghèo khổ ai nào quan tâm !
MƯA RỪNG LÁ BAY
Rừng mưa có lá thu rơi
Có trăng có nước chim trời bay bay
Trên trời có gió có mây
Dưới sông có cá từng bầy lội đua !
Rừng thì rừng rậm rừng thưa
Gió rung lá đổ bao giờ mới thôi
Gió mưa là bệnh của trời (Nguyễn Bính)
Đau thương là bệnh của người khổ đau
Ngàn xưa cho đến ngàn sau
Tình nào cũng thế tình nào cũng cay !
CHỮ TÌNH LÀ CHỮ ĐẮM SAY
ẤM ÊM MỘT THUỞ PHÔI PHAI MỘT THỜI
Tình nào cũng khóc cũng cười
Vui buồn lẫn lộn trong đời thế nhân !
Đau thương còn mãi trần gian
Tình yêu trong cõi địa đàng ai ơi !
Tình gần rồi lại ly bôi
Hợp tan tan hợp cả đời khổ đau
Thế gian một cõi ưu sầu
Ai ai rồi cũng qua cầu đắng cay
Một thời hạnh phúc đắm say
Đường chia đôi ngã không ngày gặp nhau !
Có trăng có nước chim trời bay bay
Trên trời có gió có mây
Dưới sông có cá từng bầy lội đua !
Rừng thì rừng rậm rừng thưa
Gió rung lá đổ bao giờ mới thôi
Gió mưa là bệnh của trời (Nguyễn Bính)
Đau thương là bệnh của người khổ đau
Ngàn xưa cho đến ngàn sau
Tình nào cũng thế tình nào cũng cay !
CHỮ TÌNH LÀ CHỮ ĐẮM SAY
ẤM ÊM MỘT THUỞ PHÔI PHAI MỘT THỜI
Tình nào cũng khóc cũng cười
Vui buồn lẫn lộn trong đời thế nhân !
Đau thương còn mãi trần gian
Tình yêu trong cõi địa đàng ai ơi !
Tình gần rồi lại ly bôi
Hợp tan tan hợp cả đời khổ đau
Thế gian một cõi ưu sầu
Ai ai rồi cũng qua cầu đắng cay
Một thời hạnh phúc đắm say
Đường chia đôi ngã không ngày gặp nhau !
SA MẠC TRẦM LẶNG
Ta để hồn bay theo gió trăng
Theo mây lơ lửng tại cung Hằng
Thu ơi đánh thức hồn thơ dậy
Trong giấc mơ yêu cõi địa đàng !
Thơ nghĩa là trăng với lạnh lùng
Nghĩa là mây nước quá mông lung
Mà hồn thơ đó còn say ngủ
Theo khói sương chìm trong nhớ nhung !
Thơ nghĩa là đau nghĩa là đau
Là yêu là nhớ với ưu sầu
Ngàn năm trong cõi tình ân ái
Đau lắm người ơi cuộc bể dâu !
Nhớ nhung chi nữa tình dang dở
Những mảnh tình đau đổ lệ nhòa !
Ôm ánh trăng tàn hôn gối chiếc
Hồn thơ ngơ ngẩn bóng chiều sa !
Một chiều thu lạnh gió mây bay
Áo mùa thu mộng lá mơ phai
Lá còn bay mãi trong vườn lá
Em đã thành chim em đã bay...
Em đã bay và bay rất xa
Những ngày hạnh phúc đã trôi qua
Đâu còn tất cả ngày xưa ấy
Đau thương còn đó ngập lòng ta !
YÊU ĐỂ LÀ KHỔ ĐAU
Tình là đau khổ với ta thê lương
Xót xa nhiều lắm lệ đêm trường
Mãi còn trong trái tim băng giá
Trong cõi điêu tàn gió bốn phương !
Thơ là thơ đó cõi hồn ta
Trong buổi hoàng hôn ngập ánh tà
Thu giá đêm nầy thu buốt giá
Lạnh hồn ân ái đã phôi pha !
Ta đã đau trong suốt cuộc đời
Để hồn thơ thẩn với mây trôi
Rồi mây rồi nước đêm thu lạnh
Trong bóng chiều hôm ở cuối trời
Làm sao tôi hiểu được vì sao
Có nghĩa là yêu để khổ đau
Có nghĩa là yêu là để hận
Để ôm đau khổ để ưu sầu !
Tình là như thế là như thế
Trong cõi nhân gian ứa lệ tràn
Hạnh phúc không lâu rồi để lệ
Đường chia đôi ngã lúc sang ngang..!
Tình là mộng ảo trên trần thế
Rồi để xa nhau suốt cả đời
Đến thăm người ngọc trong lần chót
Lạnh lùng nốc cạn chén ly bôi !
Theo mây lơ lửng tại cung Hằng
Thu ơi đánh thức hồn thơ dậy
Trong giấc mơ yêu cõi địa đàng !
Thơ nghĩa là trăng với lạnh lùng
Nghĩa là mây nước quá mông lung
Mà hồn thơ đó còn say ngủ
Theo khói sương chìm trong nhớ nhung !
Thơ nghĩa là đau nghĩa là đau
Là yêu là nhớ với ưu sầu
Ngàn năm trong cõi tình ân ái
Đau lắm người ơi cuộc bể dâu !
Nhớ nhung chi nữa tình dang dở
Những mảnh tình đau đổ lệ nhòa !
Ôm ánh trăng tàn hôn gối chiếc
Hồn thơ ngơ ngẩn bóng chiều sa !
Một chiều thu lạnh gió mây bay
Áo mùa thu mộng lá mơ phai
Lá còn bay mãi trong vườn lá
Em đã thành chim em đã bay...
Em đã bay và bay rất xa
Những ngày hạnh phúc đã trôi qua
Đâu còn tất cả ngày xưa ấy
Đau thương còn đó ngập lòng ta !
YÊU ĐỂ LÀ KHỔ ĐAU
Tình là đau khổ với ta thê lương
Xót xa nhiều lắm lệ đêm trường
Mãi còn trong trái tim băng giá
Trong cõi điêu tàn gió bốn phương !
Thơ là thơ đó cõi hồn ta
Trong buổi hoàng hôn ngập ánh tà
Thu giá đêm nầy thu buốt giá
Lạnh hồn ân ái đã phôi pha !
Ta đã đau trong suốt cuộc đời
Để hồn thơ thẩn với mây trôi
Rồi mây rồi nước đêm thu lạnh
Trong bóng chiều hôm ở cuối trời
Làm sao tôi hiểu được vì sao
Có nghĩa là yêu để khổ đau
Có nghĩa là yêu là để hận
Để ôm đau khổ để ưu sầu !
Tình là như thế là như thế
Trong cõi nhân gian ứa lệ tràn
Hạnh phúc không lâu rồi để lệ
Đường chia đôi ngã lúc sang ngang..!
Tình là mộng ảo trên trần thế
Rồi để xa nhau suốt cả đời
Đến thăm người ngọc trong lần chót
Lạnh lùng nốc cạn chén ly bôi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét