http://files.myopera.com/mrcosvnblog/albums/3174141/welcome-b%20%2836%29.gif

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

TÔI LÀ THI SĨ ĐA TÌNH

Ta là thi sĩ đa tình
Ai yêu mình cũng hết mình yêu ai
Khi nào trái đất còn quay
Ta còn yêu mãi yêu hoài người ơi 
Yêu em vì một nụ cười
Yêu vì ánh mắt yêu đời của em
Anh còn yêu mãi trái tim
Trái tim tình ái êm êm tuyệt vời
Bởi em sắc nước hương trời
Trời sanh em đó cho người tương tư
Còn anh thi sĩ anh mơ
Mơ mơ ai đó tình ngơ ngẩn tình
Yêu vì đôi má em xinh
Đôi môi mọng đỏ cho mình mê ly
Đời ai cũng có chữ si
Nếu không là đó bê đê lạ gì !
Trời sanh ta đó nam nhi
Nếu không mê gái ngu si nhất đời
Còn tôi khôn lắm ai ơi
Bởi tôi say đắm cái người mình yêu !
Mê ai dáng ngọc yêu kiều
Mê ai vẻ đẹp mỹ miều như hoa
Sanh ra trong kiếp người ta
Biết yêu là khổ nhưng mà vẫn yêu 
Đời còn đẹp biết bao nhiêu
Ta yêu yêu mãi những chiều bên nhau...
Vườn em hai trái hoa đào 
Trái yêu đã chín hôm nào anh mơ....
Vườn em có bướm giăng tơ
Có hoa em nở anh chờ hương yêu
Gió trăng là gió trăng chiều
Tóc em lỏa xỏa chín chiều mưa bay
Ta bên em một chiều say
Chiều mưa không nắng ngất ngây hương nồng
Tặng em ngàn triệu bông hồng
Hoa yêu biết nói hoa lòng đắm say.....
Môi ta kề sát môi đầy
Nghe trong hơi thở có ai thương mình
Mắt tình yêu mắt long lanh
Đêm nay lặng lẽ để mình yêu nhau...
(Thân ái gởi  về một loài hoa tím)

TÔI CHỈ LÀ TÔI CÂY BÚT THÔI (10 TUỔI)



Tôi chỉ là tôi cây bút thôi
Chỉ mong xây đắp được cho đời
Cho người đến lớp cùng nhau học
Học để cho khôn sống với đời !

Tôi chỉ là tôi quyển vở thôi
Để là tìm bạn để vui chơi
Vừa chơi đến lớp cùng nhau học
Học để hết ngu sống với đời !

Tôi chỉ là tôi một kiếp người
Chỉ là thơ thẩn để cho vui
Bạn cùng ta đó mình đến lớp
Vui cùng bè bạn của mình thôi ! 

Thứ Hai, ngày 18 tháng 8 năm 2014

CÔ ĐƠN ĐỜI LẠNH LẮM EM ƠI


CÔ ĐƠN ĐỜI LẠNH LẮM EM ƠI


Thân yêu tặng Hoa tím của lòng anh
Em có biết chiều nay trời gió lạnh
Mình cô đơn ai sưởi ấm mình đây
Ta ngồi đây lạnh lẽo ngắm trăng say
Trăng còn ngủ trong vườn cây xanh lá

Ta nhớ em mối tình xưa quá sá
Màu xanh xưa lá mạ tuổi măng tơ
Để mỗi chiều ta ngồi đó làm thơ
Viết thơ nhớ thơ mơ nàng mỹ nữ

Ta yêu lắm yêu từng làn hơi thở
Của bờ môi mọng đỏ đẹp làm sao
Còn hôm nào ta mộng mỵ chiêm bao
Ta chợt thấy màu xanh xưa lá biếc

Rồi ta để hồn thơ ta rên xiết
Lá trên cành xanh miết trổ muôn hoa
Cõi tình yêu ta mộng mỵ thiết tha
Vì ta đã yêu hoa đầy hương sắc

Đến bên em một buổi chiều man mác
Sắc hương nàng lộng lẫy tợ mùa xuân
Vì trời ơi nàng là đấy giai nhân
Nên chim thấy đều sa và cá lặn........(10 xktt)

THI SĨ ĐA TÌNH

THI SĨ ĐA TÌNH VÀ LÃNG MẠN VỚI TÌNH YÊU LÀ BẢO LỘC MAURICE CUNG TRẦM VŨ LANG ĐÓ BẠN MÌNH ƠI (THƠ CHỌC CƯỜI)

 

 

Tôi còn mê mãi bởi tôi dê
 Đẹp lắm trời ơi ai chẳng mê 
Mê nụ hồng xinh ôi quá đẹp 
Đêm về nằm ngủ thấy đê mê ! 

Tôi đã mê người tôi đã yêu 
Chim sa cá lặn dáng yêu kiều 
Yêu nàng thiếu nữ trời cho đẹp 
Đêm nằm mơ mộng thấy mình yêu ! 

Tôi đã yêu và tôi đã say 
Say để cho lòng tôi ngất ngây 
Say đê hồn tôi bay lớ lững 
Bay cùng ai đó lúc mình say 

Tôi đã say tình yêu gối chăn 
Để tôi nắm ngủ ở bên nàng 
Rồi tôi hôn mãi bờ môi đẹp 
Trong cõi đam mê quá dịu dàng ! 

Tôi ôm dáng ngọc để mình yêu 
Ngây ngất bên em mỗi buổi chiếu 
Tôi thấy hồn tôi bay phất phới 
Bên người thiếu nữ lúc tôi yêu 

Tôi đã yêu và tôi ngẩn ngơ 
Tôi thành thi sĩ đê làm thơ 
Thơ tôi giờ đã như chim ấy 
Bay khắp không gian gió mịt mờ ! (10 phút xuất khẩu thành thơ)

 

NGƯỜI ƠI TA THIẾU NỢ NGƯỜI

Người ơi ta thiếu nợ người
Nợ văn chương đó nợ đời ngàn năm
Nợ muôn ngàn kiếp xa xăm
Bây giờ phải trả kiếp tằm ăn dâu
Nên ta ngồi viết thơ sầu
Viết cho đời đó bớt rầu mà vui
Nợ tình phải trả ai ơi
Nợ đời phải trả cho người hôm nay
Kiếp xưa người đã cho vay
Bây giờ phải trả kiếp này cho xong
Trả xong ta mới yên lòng
Sau về cùng Phật mới mong Liên Đài (Ao sen)
Nợ người nơi cõi trần ai
Sau ta thành đạo Bồng Lai cõi trời (Tây Phương)
Trở về độ hết mọi người
Để về trên ấy cho đời bình an
Bây giờ còn ở trần gian
Thơ tình ta viết lang thang giải sầu
Cho người người bớt cơn đau
Cho ai ai đó quên sầu mà vui
Cười vui để sống trong đời
Cho quên đau khổ người ơi thế trần
Chiều nay bèo nước bâng khuâng
Ngắm mây ta khóc ngắm trăng ta buồn
Mưa thu còn đó trong hồn
Mưa ơi lạnh giá ta buồn mình ta !
Trên cao ngàn dải Thiên Hà
Ngàn trùng sơn hải bao la cảnh trời
Sau ta về với Phật Trời
Ráng tu thành Phật độ người trần gian
Ta thương hết cả địa đàng
Sống nơi cửa tử lang thang bến đời
Ai ơi làm kiếp con người
Biết bao cảnh khổ tả tơi trong lòng
Sương thu lạnh giá trong hồn
Ta ngồi ta viết thơ buồn ngâm nga
Ngẫm thương cái kiếp người ta
Đời là biển khổ chan hòa lệ rơi
Nên ta thương lắm cuộc đời
Ta thương tất cả kiếp người khổ đau
Người đi trước kẻ đi sau
Trước sau gì cũng chôn sâu lòng đời
Người ơi ta quá thương người
Đời ơi ta quá thương đời không lâu !
Thế nhân một kiếp ưu sầu
Trăm năm một kiếp dãi dầu gió sương
Đời là cảnh khổ vô thường
Kiếp nhân sinh đó đoạn trường xiết bao
Khuyên ai thôi hãy quên sầu
Ráng tu đi nhé kiếp sau Phật Đài
Trở về nơi cõi Bồng Lai
Rong chơi ngày tháng muôn ngày an vui....
Cuộc đời ngắn ngủi người ơi
Trăm năm là mấy kiếp người tang thương...
Tai bay họa gởi khôn lường
Đớn đau đủ thứ tai ương bất ngờ
Nên ta buồn mới làm thơ
Để lòng nhẹ nhỏm cho mơ quên sầu...!
Để cùng sang sẽ cho nhau
Biết bao cay đắng đớn đau trong đời
Hãy thương nhau nhé người ơi
Hãy cùng chia sẻ cho đời bớt đau !

Đây là bài thơ dốc hết nổi lòng của mình cùng tất cả bạn bè và mọi người ở khắp mọi nơi trên 
thế giới để bày tỏ tình thương yêu của CTVL với các bạn thơ cùng mọi người ! Tất cả chúng ta và bất cứ ai mang thân xác con người đều là con của Đấng Tạo Hóa  là Phật Mẫu Diêu Trì chúa tể càn khôn vũ trụ , Ngài đã có đầu tiên từ ngày 
TẠO THIÊN LẬP ĐỊA  cách nay đã 3 tỷ rưởi 
năm rồi vì là Ngài quá lớn nên nhiều người không biết và cũng không tin lại phỉ báng là phải tội địa ngục muôn đời nghìn kiếp đó nghe ! Còn bất cứ ai mang thân xác con người rồi tu thành Phật Thánh Tiên tất cả đều là con của Ngài
Ngài đã sản sanh ra muôn loài cây cỏ muôn thú và tất cả loài người !
Còn hành tinh mà chúng ta đang ở đây là trái đất này là hành tinh 67 trong số tất cả 72 địa cầu
hay là 72 thế giới mà tổng số là có 3.000 thế giới như Đức Thích Ca (Sakya Muni) nói cách đây trên 2.500 năm khi NGÀI CÒN TẠI THẾ BÊN
ẤN ĐỘ. Và lấy tổng số là 3.000 trừ cho 72 thì số còn lại là thế giới của Phật Thánh Tiên trị vì và đông vô số kể nên Đức Thích Ca nói là có HẰNG HÀ SA SỐ PHẬT MÀ PHẬT CÒN ĐẾM KHÔNG NỖI HUỐNG CHI LÀ LOÀI NGƯỜI
Còn Đấng Chí Tôn Ngài đắc đạo tại Gò Kim Tinh với 9 lần điểm đạo , còn Phật thì 8 lần điểm đạo , Ngài còn có danh hiệu là Ngọc Hoàng Thượng Đế đã cai quản hành tinh mà chúng ta 
đang ở đây 16 triệu rưởi năm rồi ! (CTVL viết theo tài liệu Thông Thiên Học một tôn giáo bên 
MỸ  mà Giáo Chủ là Đức Thông Thiên Giáo Chủ gốc người Nga tu thành đạo và là Sư Mẫu của bà Dixon chiêm tinh gia lừng danh người Mỹ (lên Google nhé sẽ biết bà là ai) đã từng tiên
tri không sai bao giờ như là báo trước lúc 1948 là TT Kenedy năm 1960 sẽ đắc cử TT và vào năm 1963 TT Kenedy sẽ bị ám sát vào tháng 11 năm 1963  và sau khi nghe tin Kenedy bị ám sát , tôi liền biết là Phó TT Johnson tổ chức ám sát Kenedy để giựt ghế TT của Kenedy với giác quan thứ sáu rất bén nhạy của tôi và sau này Tòa Án Mỹ điều tra ra manh mối và báo cho cả thế giới biết chính Johnson là tội phạm như tôi đã nói với bạn bè tôi sau vài phút hay tin Kenedy bị ám sát vớ linh cảm tuyệt vời của tôi !

Chủ Nhật, ngày 17 tháng 8 năm 2014

TÔI SỢ THỜI GIAN

Tôi sợ thời gian sợ thời gian
Sợ lắm ai ơi sợ lá vàng
Sợ đến thu rồi thu lại đến
Tôi nằm mơ mộng lúc thu sang !

Tôi sợ thời gian qua rất nhanh
Để rồi tôi hết tuổi ngày xanh
Rồi tôi già cổi trong hiu quạnh
Tôi khóc người ơi vở mộng lành !

Tôi sợ rồi đây tôi sẽ già 
Thời gian sao cứ mãi trôi qua
Như dòng nước lủ vô cùng tận 
Cứ cuốn tôi theo tới tuổi già !

Tôi sợ trời ơi rất gớm ghê
Tuổi già xấu xí mọi người chê
Còn ai ai đến chiều sương lạnh
Tôi lắng nghe buồn quá ủ ê !

Tôi sợ ngày nao phải héo tàn
Xấu rồi tình ái cũng ly tan
Người ta chê xấu tôi cằn cỗi
Muốn yêu đi nữa cũng muộn màng !

Tôi sợ trời ơi quá sợ rồi
Bỏ tôi lạnh lẽo một mình tôi
Tôi ngồi tôi khóc muôn ngàn kiếp
Tôi khóc ai ơi khóc cả đời !

Tôi khóc vì tôi chẳng có ai
Chẳng còn ai nữa để yêu ai 
Vì tôi tàn cỗi đâu còn đẹp
Đã bỏ tôi rồi tôi nhớ ai !

Tôi sợ thời gian sợ lắm rồi
Tình yêu ơi hởi cũng thay ngôi
Không ai yêu nữa tôi cô độc
Tôi lạnh trời ơi lạnh cả đời ..!

Tôi sợ thời gian sợ thời gian
Đếm bao xuân lẻ để thu tàn
Đời người như là thu vàng úa
Lá rụng trời ơi khắp địa đàng..!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét