CƯỜI NHƯ KHỈ VUI NHƯ KHỈ
Ai ai cũng thích khỉ cười
Cười ra nước mắt đười ươi đó mà
Khỉ kia cũng giống như ta
Vì ta họ Khỉ nên là thích vui
Ước gì sống mãi ai ơi
Để ta ngồi đó ta cười ngàn năm
Ước gì nơi cõi địa đàng
Loài người sống mãi muôn ngàn năm sau
Sống vui đời đẹp chẳng sầu
Để ta chơi giỡn bên nhau nghìn đời
Để ta vui mãi ta cười
Nhăn răng như khỉ kiếp người thật vui
Ai vui thì đến cùng tôi
Nhăn răng như khỉ để cười bên nhau
Sống vui quên hết ưu sầu
Cười vui như khỉ biết bao là tình
Khi vui mình khóc với mình
Khi buồn mình lại cười tình với nhau...
Cười vui ta sẽ sống lâu
Nhăn răng như khỉ quên sầu ai ơi.....
(Đây là bài thơ triết học xã hội đặc thù và bất hủ
nhất trên thế giới CTVL mong đem lại niềm vui cho tất cả loài người trong cuộc đời)
Cười ra nước mắt đười ươi đó mà
Khỉ kia cũng giống như ta
Vì ta họ Khỉ nên là thích vui
Ước gì sống mãi ai ơi
Để ta ngồi đó ta cười ngàn năm
Ước gì nơi cõi địa đàng
Loài người sống mãi muôn ngàn năm sau
Sống vui đời đẹp chẳng sầu
Để ta chơi giỡn bên nhau nghìn đời
Để ta vui mãi ta cười
Nhăn răng như khỉ kiếp người thật vui
Ai vui thì đến cùng tôi
Nhăn răng như khỉ để cười bên nhau
Sống vui quên hết ưu sầu
Cười vui như khỉ biết bao là tình
Khi vui mình khóc với mình
Khi buồn mình lại cười tình với nhau...
Cười vui ta sẽ sống lâu
Nhăn răng như khỉ quên sầu ai ơi.....
(Đây là bài thơ triết học xã hội đặc thù và bất hủ
nhất trên thế giới CTVL mong đem lại niềm vui cho tất cả loài người trong cuộc đời)
TÔI LÀM THƠ KHỈ AI ƠI
Cho ai không khóc cũng cười mà thôi
Xót thương đời quá ngậm ngùi
Nên tôi ngồi viết thơ cười cho vui
Thôi nè anh lại với tôi
Ngâm thơ uống rượu để cười quên đau
Rồi ta ngồi ngắm trăng sao
Ngắm mây ngắm nước xôn xao lá vàng
Thu ơi ơi hởi thu tàn
Cho bao lá rụng cho tan nỗi buồn
Yêu chi tình để vấn vương
Yêu làm chi nữa tình thường biệt ly
Đời là hai chữ sầu bi
Đớn đau nhiều quá còn gì nói năng
Ta giờ như khỉ nhăn răng
Để quên đau khổ trần gian cõi nầy
Đời người như chiếc lá phai
Trăm năm là hết ta này còn đâu
Nên ta ngồi rót rượu sầu
Mời anh mời chị một bầu tâm tư
Miệng ta nhả ngọc phun châu
Cho người nhân thế quên sầu sống vui
Kiếp sau ta chẳng làm người
Về trên Cực Lạc sống đời thần tiên
Đời là cõi khổ triền miên
Quyết tu về với Phật Hiền người ơi !
Nay ta ngồi viết cho người
Viết thơ khỉ khọt để cười quên đau...!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét