Đep gì đau khổ quá trời
vợ đi vợ bỏ mình tôi
lạnh lùng
ngắm trời mây nước mịt mùng
buồn ơi buồn lắm trong
mùng mình ta
nàng trong cõi tình xa
bỏ ta lạnh lẽo ta mà khóc
than
nữa đêm lạnh gí mơ màng
tay ôm gối chiếc tay đàn phím ru
mùa thu gió thổi vi vu
chìm trong buốt giá sương thu lạnh lùng
đêm nằm lăng lẽ cô phòng
thơ ơi thơ hởi bềnh bồng trong mơ
rồi
thơ cũng chỉ là thơ
rồi thơ cũng chỉ là mơ với buồn
nghe mưa
dòng lệ tuôn tuôn
từ thời tiền sử bởi nguồn thương đau
thế gian
tình chất thành sầu
chỉ là một thuở mưa ngâu cõi đời
người ơi ta
đã yêu người
nên ta trả giá cuộc đời tang thương
tình là giọt
nắng giọt sương
đời là một cõi vô thường ai ơi
tình là tiếng
khóc tiếng cười
mấy ai hạnh phúc trong đời khổ đau !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét